Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.
Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn.
Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta. Nếu hắn là người tài.
Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau. Mân mê hoài cuốn anbum.
Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.
Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết. Em gọi mãi không dậy.
Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.
Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi. Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác.
Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Dù lúc đó chả nghĩ gì.
Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé.