Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại.
Một kẻ lạc loài vô cảm. Bao người làm được sao mi không làm được. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước.
Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Bác không hài lòng một tí nào.
Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Mọi người còn lo cho bác nữa.
Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ. Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai. Bằng không, mọi người nói đúng đấy.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực.
Với nhà đạo đức, mục đích sống là lâu dài, có trước có sau. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác.
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Tại sao mọi người lại ngủ được. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội.
Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Bảo keo xịt tóc miễn phí.
Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện.