Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại.
Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ.
What I fell what I know never shine through what Ive known Thi thoảng viết nhưng không tiện. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.
Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Trong công viên thì toàn ma cô. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.
Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận. Thôi thì tôi im lặng. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp.
Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình. Có gì để thanh minh.
Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng.
Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.
Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Không biết thì khó trách. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài.
Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Còn anh thì vẫn phải sống. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.