Bạn không muốn cãi lại. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức.
Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau.
Khi mà đã lớn đầu cả rồi. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.
Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Tôi chưa làm thế bao giờ.
Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.
Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Đó là một niềm an ủi.
Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Đều ngập trong nước mắt nhân gian. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh.
Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.
Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.