Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.
Ta không phải là tên sát nhân. Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.
Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Còn anh thì vẫn phải sống. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.
Tôi có vấn đề về xoang, mũi hơi khó thở, ăn nóng, ăn cay là chảy nước. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.
Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Và bon chen không bẩn, không ác. Các anh chị chưa bao giờ dám thế.
Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh. Bác cũng bị đau chân.
Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay.
Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Cuốn sách thì vớ vẩn.
Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng.