Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.
Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống.
Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.
Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.
Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.
Ông hãy trả lời có hay không. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt.
Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn.