Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Và ta bị ức chế liên tục. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.
Có phải tôi nói đâu. Không biết bác có nhớ chuyện này không. Chính nó làm bạn đau không ít.
Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Liên miên liên miên đục vào óc. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.
Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy. Bởi bạn là người sòng phẳng. Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần.
Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.
Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Cái nồi inox đen sì. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn.
Nhưng nếu họ chỉ biết vài thông tin lệch lạc… Bạn hơi buồn (và trách mình một chút xíu) khi không đủ niềm tin vào lòng bao dung cũng như sự đào sâu của họ để cảm giác khác điều này: Dễ họ nhìn bạn với ánh mắt thương hại xen chút trách móc. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.
Đúng là chuyện thường. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.
Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Nên cháu mới dám cãi như thế.