Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ.
Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.
Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Ra trường bác khao to.
Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Mất chứ không phải biến mất. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả.
Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.
Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Rồi lao đầu vào sáng tác. Trong công viên thì toàn ma cô.
Bác không thoát được ra đâu. Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới.
Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.