Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo.
Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi.
Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Bạn cần trả công và cả tự do. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.
Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.
Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước.
Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp.
Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai. Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra.
Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó.
Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó. Nghĩ có vẻ khúc chiết. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.
Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.