Họ nỗ lực vì điều đó. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.
Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.
Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.
Anh dạy em, biết, quay ngay. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ.
Tôi chả thấy thú vị gì cả. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).
Hình như cũng hoàn toàn thôi đau. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau.
Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội.
Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Mà bác thì dùng toàn công thức. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác.