- Thế à, được rồi, nếu cháu muốn thì ta sẽ đưa cháu đi – Ông Gió trả lời. Cuộc sống có hơn 16 triệu màu, như chỉ cần ba màu để làm nên một thế giới, hãy tìm đến những gam màu đích thực của mình. Trước ngày cô ra đi họ đã có một buổi “hẹn hò kỳ lạ”.
Theo thời gian, rồi chúng tôi cũng lớn hơn và căn phòng chung của hai chị em thì dần nhỏ lại. Thả hồn một lúc Chíp chợt như bình tỉnh sau cơn mê và tự hỏi: “Mình đang đi đâu thế nhỉ, khùng thật, càng ngày càng khùng mất rồi. Tiếng chuông chùa xa xa vọng về từng hồi đứt quãng vừa nặng nề vừa da diết bi ai càng làm lòng Chíp thêm trĩu nặng.
Kết quả là bạn phải đẩy bộ một quảng đường dài cùng vô số các câu “lèm bèm” nhảy múa trên miệng. Thật vậy, ba Chip hết mực yêu thương cô, dù ít khi ông biểu hiện điều đó ra mặt. - Người con gái biết quan tâm là người con gái luôn hỏi: "Anh còn tiền hok dzậy?!"
Đôi khi trong cuộc sống, người cam đảm nhất không phải là người dám chết với sự tuyệt vọng mà là người dám sống với niềm hy vọng. Tình yêu phải bắt đầu từ tớ vì tớ là cửa sổ của tâm hồn mà. Một câu truyện rất ngắn, rất bình dị, để nói về một mảnh đời rất nhỏ, rất bình thường nhưng lại là ước mơ rất lớn, rất xa vời từ một góc khuất nào đó của xã hội.
- Ê, vậy còn chầu nhậu trưa nay thì sao, quyết định lẹ để tôi Nhưng sau đó nghĩ lại thấy thương ba mẹ và không muốn cô thất vọng, anh tu tỉnh và chỉ biết lao đầu vào học và học, học cho thật say, học để không còn thời gian để buồn nữa. Bạn vớt lên và nhận ra, thời gian thì ko có sóng.
Bỗng một ni cô gần đó nhìn thấy và chạy lại chỗ Chip. Có những người lại phải ngồi một mình yên tĩnh mới sáng suốt được. Kỳ lạ ở chỗ nó khác hẳn những lần hẹn hò trước đây, không dạo phố, không vui đùa, không âu yếm và… không nói dù chỉ một lời.
Những lúc nhưng vậy tôi chỉ ước sao cho chị ấy mau chóng đi học xa nhà, nếu được thế thì có lẽ tôi sẽ tự do và thoải mái biết nhường nào. S: Chuẩn mực xã hội chỉ như một chiếc áo lộng lẫy mà bất kỳ ai cũng có thể mua mặc vào để làm đẹp cho mình. - À, mà quên, con không cần đợi ba năm mới xả tang ta đâu,… hai năm tám tháng thôi được rồi, vậy nghen.
Có lẽ trong tất cả các dòng họ thì họ nhà Dơ là đông đảo nhất. Khi bạn thích chơi với một người bạn nào đó, vì bạn cảm thấy họ đồng cảm với bạn, bạn thấy vui vẻ và dễ chịu khi ở bên họ. Ngồi nhìn mẹ nhào bột bánh, Bông hỏi : "Mẹ à, Tết này sao bố không về với mẹ con mình?".
Bánh trước là cơ hội, bánh sau là ý chí. Chỉ có điều sau mỗi lần bị ngã, họ luôn cố gắng đứng dậy trở lại và không điều gì có thể thay đổi được khác khao vươn đến những hoài bão của họ, chính điều đó khiến họ được gọi là những vĩ nhân. Vốn dĩ là một người ham đọc sách, thời gian cô ở thư viện luôn nhiều hơn thời gian ở nhà, trong mắt cô lúc này chỉ toàn dày đặc những trang giấy, cô đọc sách , đọc mọi lúc mọi nơi, đọc để quên đi nỗi cô đơn đang hành hạ cô từng ngày từng giờ.
M, quá trễ cho một bữa ăn sáng, nhưng nghĩ thôi kệ có còn hơn không, tôi quyết định lếch cái thây "thừa xương thiếu thịt" của mình vào quán bò kho quen thuộc gần nhà. Đi đến đâu bạn cũng có thể dễ dàng bắt gặp, ra đường thì gặp cô Bụi, vô nhà thì gặp bác Bồ Hóng và Mạng Nhện, thậm chí không cần phải làm gì ngoài việc ngồi yên một chỗ thì chỉ sau một thời gian ngắn bạn sẽ có cơ hội được diện kiến một trong những thành viên gần gũi với con người nhất trong dòng họ nhà Dơ – là Ghét. đó, không nói gì, không làm gì, chạnh lòng buồn man mát Ghét thở dài một hơi.