Đừng mong ước sống trong cảnh sang trọng như trước kia bạ đã từng sống. Vào một ngày định mệnh, một quyển sách đặc biệt nằm trên bàn, ngay trước mặt tôi. Ý của câu này không phải vĩ nhân khong được sinh ra trong các giai đoạn khác,mà nó chỉ ngụ ý rằng không có khủng hoảng thì phần tốt nhất trong họ không được bộc lộ ra
Nó có thể làm bạn nhũn nhặn hơn hoặc cứng rắn hơn. Nhưng đối với tôi, đúng là nó ngang bằng với việc làm gì để đối mặt với thất bại. Một căn bệnh không thể chữa khỏi được bừng cách loại bỏ các triệu chứng của nó.
Tất cả những người thành đạt đều hiểu rằng thành công được chôn vùi ở một phía khác của thất bại. Chỉ có những ai đó, dù trong những hoàn cảnh tồi tệ, vẫn có những SUY NGHĨ MỚI GY NHIỀU CẢM HỨNG mới chịu trách nhiệm về những suy nghĩ của họ! Điều này thoạt đầu nghe có vẻ đơn giản nhưng không hiểu sao có rất nhiều người không hiểu được điều này để ứng dụng nó. Chúng tôi luôn phải ăn những mẩu xương và thịt heo thừa mà cha tôi bán không hết trong ngày.
Xin được kết thúc chương này bằng cáh tặng bạn ba câu nói có thể tiếp sức để khắc phục bất cứ hậu quả nào xuất hiện trên đường đi của bạn. Không chỉ đèn xanh mới tốt. Nhưng ông nói: “ Biết đâu nó là họa đấy”.
“Ông là một tên thầy tu dơ bẩn”. Anh thường nhớ về những nơi anh thường hay lui tới hàng tuần hay hàng tháng vì anh phải khăn gói vào bệnh viện để bác sĩ phẫu thuật cắt đi chỗ viêm. Thấy không có gì tiến triển ở Lào, ông quyết định theo cha xuống phương nam để khởi đầu một công việc mới.
Từ đó về sau, “cậu bé thị trưởng” dồn hết tâm trí vào cuộc vận động tranh cử Tổng thống. Lời nói đó là: “ Cuộc sống đã hết sức tử tế với tôi. Họ phải làm thang cho mình bằng cách cắt nước đá ra và đi trên nó, bước chân thật vội vã.
Cả đời mình, tôi đã được thưởng thức nhiều quả sầu riêng, nhưng chưa có quả nào sinh ra từu cái cây do tôi tự vun trồng. 000 , cô đáp lại rằng vì đó là hiện tại cô chỉ kiếm được 250. 4/ Ivard Krueger, người đứng đầu tập đoàn tư bản độc quyền nhất thế giới đã tự vẫn.
Chúng tôi lại phải mượn nhà của dân để học. Ngày nay, người đã từng không mua nổi cho mình một đôi giày (ông khởi nghiệp chỉ với một đôi dép lê) có số tài sản cá nhân lên đến 2,3 tỉ đô la Mỹ (theo tạp chí Forbes, tháng bảy năm 1999) và hiện đang xây dựng một trung tâm buôn bán lớn nhất thế giới – Trung tâm thương mại Châu Á (Mall of Asia) trên khu đại lộ Roxas ở Manila, hơn hẳn trung tâm thương mại West Edmonton ở Canada. Thật ra, lúc đó tôi không biết lệnh giới nghiêm là gì.
Cửa hàng của bà cũng bị cháy cùng với số hàng dự trữ. Ta không thể khám phá ra những đại dương mới trừ khi ta có đủ can đảm đi xa đến nỗi không còn nhìn thấy bờ biển nữa. “Chính trong những lúc khó khăn và đau khổ, chúng ta mới học được nhiều điều .
Luôn có một vài rủi ro đi kèm, rủi ro đó có thể tính trước hay không thì còn tùy. Hãy lấy một rắc rối làm một ví dụ: nếu ta nhìn thẳng vào vấn đề và cố thoát khỏi nó, nó trở thành một “tình huống”. Nhưng tôi cố gắng viết ra tất cả những gì mà người hướng dẫn hôm ấy giới thiệu.