Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Những cái tát của cát. Êm dịu và hoang vắng.
Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Chỉ có con mèo không ngược. Phải hết sức giữ gìn.
Lưu ý: Hắn không chắc là tôi. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Bác nói chuyện với cháu.
Rồi đau và chấp nhận đau. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp…
Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Vậy thì nó là một giấc mơ. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu.
Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ.
Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Sáng được bác cho ngủ bù.
Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng.
Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi. Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót. Tôi xịt xịt xịt lên đầu.
Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.