Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Bác hỏi: Sao con không đi học. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.
Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện.
Có ai mất xe lại thế không. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.
Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó. Người ta, người ta lấy đấy chứ.
Bạn chưa làm được gì cho họ. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi.
Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau.
Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Cũng không bực bội, bực bội sẽ không làm tiếp được, nhưng quả là tiếc cái công gõ, mắt thì đau mà thời gian gõ lại không có nhiều.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Thế thì nổ bố đầu còn gì. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.
Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.
Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.