Vài năm trước, Công ty Điện thoại Nữu Ước có một thân chủ gắt gỏng, khó tính, trần gian có một. Một triết gia nói: "Phát biểu cái bản ngã là một điều cần thiết nhất đối với ta" thế thì tại sao không dùng cái thuật ở trên kia trong công việc của ta? Khi ta kiếm được ý nào mới lạ, cứ để cho khách hàng của ta hoặc người cộng tác của ta tưởng rằng chính họ có ý đó, như cha mẹ đứa nhỏ đã để cho nó tin rằng chính nó đã nấu lấy cháo. Đừng giễu sự lầm lẫn, sự ngu muội, sự giận dữ của họ.
Như vậy tức là nói: "Tôi khôn hơn ông. - Thầy đưa tôi một cục phấn. Một bữa, ông tới Bạch Cung, phải khi Tổng thống Taft và Phu nhân đi vắng, ông kêu lên từng người đầy tớ cũ và nồng nàn hỏi thăm họ, cả đến những chị phụ bếp cũng được hân hạnh đó.
Rồi họ lựa một người khác cho chỉ huy phòng kế toán. Ông có muốn nói gì thì nói mau đi rồi ra. Nó muốn gì, đứa nhỏ đó? Trước hết, nó muốn bận bi-gia-ma (pyjama) như cha nó.
Câu chuyện đó xảy ra hồi chiều, trước khi kíp làm đêm tới xưởng. Bây giờ tôi hỏi ý trước; nên ông có cảm tưởng rằng chính ông đã sáng tạo ra kiểu mà quả có vậy thiệt. Tôi bảo họ: "Trước hết, tôi hoàn toàn đồng ý ông.
Và mọi sự được vừa ý thiệt. Tôi đã được biết anh Pete Barlow. Các ông chủ xí nghiệp biết rằng tỏ đại độ với thợ đình công là có lợi cho mình.
Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng. Vậy thì xin bạn tự lựa lấy: Một đàng thì rực rỡ thắng người ta, nhưng chỉ về phương diện lý luận; một đàng thì được người thành thật đồng ý với mình. Nhưng các em cũng biết: đốt lửa ở đây nguy hiểm lắm.
Ông có thể trở về Philadelphie. Làm sao bây giờ? Đi kêu ca với người quản lý khách sạn đó ư? Đem cái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư? Tôi lấy làm mắc cỡ, mà nhớ lại hồi trước đã có lỗi lầm như vậy rồi; hồi đó, tôi rất hài lòng mà đưa tối hậu thư đó ra để tỏ rằng tôi là chủ, mà điều lệ của ngân hàng không phải là chuyện giỡn! Tôi đã không cần biết thân chủ của tôi nghĩ sao và quên rằng họ có quyền được tôi tiếp đón một cách niềm nở nhất, chiều chuộng nhất vì họ mang tiền lại gởi tôi.
Giám đốc phòng thương vụ Ken R. Vì lẽ đó nên tôi phải nhờ cậy ông giúp tôi trả lời câu hỏi đó. Warren, chuyên về quảng cáo cũng dùng phương pháp đó để được lòng một khách hàng khó tính.
Rồi chị coi, chắc chắn chị sẽ vừa ý tôi lắm". Ngồi bên trái tôi là ông Grammond, bạn cũ của tôi; ông này đã nhiều năm nghiên cứu Shakespeare. Thiệt lạ lùng, thiệt bất ngờ, tới nỗi cô thư ký thẹn thùng đỏ mặt lên.
Bạn không phải là một Coolidge, một Mc. Như vậy người khác sẽ tự đắc lắm. Ông Giám đốc tờ báo Collier'S nói: "Muốn cho độc giả thích những truyện ngắn của bạn thì bạn phải yêu độc giả đã, phải chú ý tới họ".