"Hồi trước, mỗi lần ông ấy ra tỉnh tôi thường mời ông dùng bữa trưa với tôi. Một lúc sau, ông Eastman mở một tủ kính, lấy ra một máy chụp hình, cái máy thứ nhất của ông, do một người Anh bán cho ông. Có ông ở vỏn vẹn có ba tuần.
Tôi đe họ nên coi chừng, chứ không thì ngồi tù, vì làm cháy rừng. Charlesschwab, người tin cẩn của Andrew Carnegie, ông vua Thép, có một người đốc công để cho thợ làm không hết số công việc đã định. Nàng bỏ tiền đồ rực rỡ trên sân khấu để yên chữ vu quy.
Các ông giám đốc khám Sing Sing không giữ chức lâu bao giờ. Chính nhờ phương pháp làm cho người ta "gật đầu" đó, mà ông James Emerson, thủ quỹ tại một ngân hàng, làm cho ngân hàng đó khỏi mất một thân chủ. Viên đại lý trả lời bằng một giọng chán nản:
Tại sao vậy? Là vì ông kêu nài, phản kháng để tỏ cái quan trọng của ông ra, khi người thay mặt cho công ty chịu nhận thấy sự quan trọng đó, thì những nỗi bất bình tưởng tượng của ông tan như mây khói hết. Nhiều danh nhân nói với Marcosson rằng họ ưa gặp một người biết nghe hơn là một người biết nói chuyện. Tôi, tôi mua xe cam nhông hãng Mỗ", thì tôi ngọt ngào trả lời ông ấy rằng:
Ông nói trong một bức thư: Nhưng thiệt là vô tâm, tôi đã nói lộn rằng tôi đã viếng nhà cô ở Concord tại miền New Hampshire! Nếu tôi chỉ nói một lần thì cũng không sao! Than ôi! Tôi nói tới hai lần. Hai người cùng ở một chỗ, cùng làm một nghề, gia sản ngang nhau, địa vị trong xã hội bằng nhau mà một người sướng, một người khổ, là vì đâu? Vì tâm trạng họ khác nhau.
Trong lịch sử ít thấy những đại tướng có can đảm và đại lượng để tự nhận lỗi như vậy. Biết đâu một ngày kia ta chẳng lâm ở trong trường hợp ông Straub, xin người chủ nhà tham lam của ông hạ tiền mướn nhà của ông xuống. Và xin ông cho biết, theo ý ông, chừng bao nhiêu tiền thì nên mua".
Hết hạn một năm, bà ưng. Đã khai số tiền đó thì phải đóng thuế". Và ông cậy đại tá làm công việc khó khăn là báo tin đó cho Bryan hay.
Hôm nọ tôi lại sở Bưu điện. Châm ngôn của ông là: "Đừng xét người, nếu ta không muốn người xét lại ta". Chính tôi cũng nuôi gà, và tôi chưa từng thấy gà nào tốt như gà bà.
Tôi xin hạ xuống nhiều hơn nữa. Nhưng, khi vì rủi ro, người bếp làm cháy món thịt quay thì bà đã không phàn nàn, còn vui vẻ tha thứ mà ăn. Tôi nói rõ: không phải là vụ ám sát ông mà là cuộc hôn nhân của ông.
Adoo, Tổng trưởng thời Tổng thống Wilson, tuyên bố: "Lý luận không thể nào thắng được một người ngu hết". Ông làm cách nào? Tất nhiên ông không nói cụt ngủn rằng ông bận việc lắm. Một buổi tối, một ông khách lại chơi.