Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi.
Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.
Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Bỗng chị bị tuột mất dép.
Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.
Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng.
Họ kinh doanh khách sạn. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi.
Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu.
Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.
Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.
Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ.