Bạn không sáng tạo chỉ vì khao khát sáng tạo mà không cần biết người cùng thời có hiểu hay không, cái đó chỉ là một phần nhỏ khi thực sự đầy cảm hứng. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.
Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời.
Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận.
Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.
Những viên gỗ ấm áp cọ vào đám râu như những giọt nước mắt. Bạn còn phải sống dài dài. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.
Tôi cũng tưởng mình đùa. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.
Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì.
Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng. Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái.
Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Có điều, con đường thì khác.