Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn. Căn nhà chắc sẽ trầm đi. Hoặc sẽ bắt mình quên.
Không gì tự nhiên mất đi. Thật lòng, tôi muốn khóc. Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.
Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Và thế là đời sống lãng phí. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.
Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Bạn cảm ơn những giờ phút bên họ.
Đã có kinh nghiệm, bạn nhắm mắt lại, nằm im, tích tụ lực để vùng dậy. Có người cúi mặt bấm di động. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại.
Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ.
Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.
Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Vì chúng ta đều ngoáy mũi.
Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. Anh đang hạnh phúc.
Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Thôi thì dùng vào chỗ khác. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.