Dit Nhu

Mẹ bạn lâu không địt nhờ liếm lồn giúp khi qua chơi

  • #1
  • #2
  • #3
  • Nó chỉ cần thay đổi công việc, chứ không cần nghĩ, trừ những lúc ngủ. Nỗi nguy cuối cùng và lớn nhất là nỗi nguy tôi đã chỉ ở một chương trên: bị thất bại từ lúc đầu. Mà thiếu năng lực ấy - nghĩa là thiếu năng lực ra lệnh cho óc làm việc rồi bắt nó tuân lệnh - thì sống không ra sống.

    Và bạn sẽ bỏ được thói quen cứ 11 giờ 15 là tự nhủ: "Tới lúc sửa soạn đi ngủ rồi". Hễ chưa gắng lắm cái gì để thoả mãn ý muốn đó thì lòng ta chưa yên. Thế này thì khó chịu thật.

    Bởi vì trí óc có thể làm việc khó khăn, liên tiếp mà không biết mệt như tay, chân. Hôm đó, bạn không bỏ ra 45 phút để sửa soạn đi ngủ. Như trên tôi đã nói, sự tiếp tế thời gian có chỗ này quý nhất, là ta không thể tiêu non nó được.

    Bạn biết rằng ít nhất cũng có được nửa giờ yên ổn. Tôi sợ những lời khuyên của tôi có giọng dạy đời và đường đột quá. Bạn làm việc quan trọng đó lúc nào? Theo tôi lúc thích hợp nhất là lúc đi từ sở về nhà.

    Tôi nhấn mạnh bao nhiêu vào điều đó cũng không phải là thừa. Nếu bạn đã đọc cuốn "Nghe nhạc cách nào?" của Krehbiel thì lần sau khi nghe nhạc bạn thấy hứng thú tăng lên lạ lùng. Sau cùng bạn lên giường, mệt phờ vì công việc ban ngày.

    Thật lạ lùng, các nhà báo thường có nhiều ý táo bạo, mới mẻ, hợp thời là vậy, mà chỉ dạy ta cách sống với một số lợi tức nhất định nào đó, chứ không bảo ta cách sống với một số thời gian nhất định. Ở đây tôi chỉ muốn nhắc các bạn bẩm sinh không yêu văn rằng không phải chỉ có văn chương là nguồn độc nhất để hiểu biết. Điều tôi muốn khuyên bạn là hồi 6 giờ chiều bạn nên nhìn thẳng vào sự thật, nhận rằng mình không mệt (bởi vì bạn quả thực không mệt, bạn biết vậy mà) và thu xếp làm sao cho buổi tối khỏi bị bữa cơm cắt ra làm hai đoạn.

    Hễ làm không đổ mồ hôi thì nó không bằng lòng. Xã hội càng văn mình, phát triển thì con người càng phải đương đầu với những vấn đề khó khăn, nan giải, thời gian sống bị chia sẻ cho nhiều mối lo toan khác nhau, khiến cho chúng ta đôi lúc cảm thấy như đời mình bị rút ngắn lại. Lần lần bạn nghiên cứu những vấn đề khó hơn và bạn sẽ có thể dùng luật nhân quả giảng cho tôi tại sao những con đường thẳng băng ở Luân Đôn lại ngắn như vậy còn ở Paris lại dài hàng mấy cây số.

    Mà thái độ của thầy là điều quan trọng nhất. Nhưng có gì lạ đâu? Vẫn là luật nhân quả mà. Ở đây tôi chỉ muốn nhắc các bạn bẩm sinh không yêu văn rằng không phải chỉ có văn chương là nguồn độc nhất để hiểu biết.

    Có những người chưa bao giờ đọc Meredith (1) và dửng dưng khi nghe một cuộc tranh biện về vấn đề Stephan Phillips có phải là thi sĩ không. Phải học tập một cái gì đó lâu dài. Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất.

    Điều đó rất dễ chịu và làm cho ta bình tĩnh, yên vui. Trong các loại văn, có lẽ nó bắt ta gắng sức nhiều hơn hết. Mà khó thay đổi cái của quỷ đó lắm.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap