Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật.
Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ.
Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng.
Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.
Và như thế, em hiện hữu. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm.
Hai chị em cùng phấn đấu. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh.
Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh.