Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm. Xin bạn nghe chính ông Franklin kể chuyện lại: "Tôi nghe người ta nói rằng trong tủ sách ông ta có quyển sách rất hiếm, quý, tôi bèn viết cho ông vài hàng tỏ ý ước ao được đọc cuốn ấy lắm và xin ông làm ơn cho mượn trong vài ngày. Thiệt là một cha thú tội với con, âu yếm cảm động và thân mật!
Vậy, xin bạn thường mở những trang này ra. Đến lượt ông, ông hỏi lại họ: "Bây giờ, các thầy cho tôi biết tôi hy vọng ở các thầy được những gì?". Má nó dắt nó tới tiệm lớn, đưa mắt làm hiệu với người bán hàng và nói: "Đây, cậu này muốn mua đồ đây".
Có lòng ham muốn học hỏi và thi hành những định lệ chi phối sự giao thiệp giữa loài người với nhau. Nó muốn hành động cũng như người lớn và quả được như vậy. Ông đưa những mẫu hàng của tôi ra, và khoe nó tốt.
Tôi chắc chắn vậy, không ngờ vực gì nữa. Ông gợi tới một tình đáng kính và rất trong sạch, tình con yêu và kính mẹ. Thiệt tình bạn cũng chẳng cần đọc sách này mới biết cách đắc nhân tâm.
Ông Schwab hỏi người đó: - Không hiểu tại sao một người có tài như thầy mà không làm cho nhân viên của mình có một năng lực sản xuất khá hơn được? Người kia đáp: - Tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Tình thế thay đổi hẳn. Anh em chắc hiểu rõ rằng con nít mà đem quảng cáo quá, chỉ làm hư chúng.
(à, phải! Hãng ông giàu nhất, mạnh nhất. Cái đó cũng đáng kể, phải không, ông?". Chúng tôi xin ông giúp chúng tôi để tránh những bất tiện đáng tiếc do tình thế đó mà ra.
Chăm chú nghe một người khác, khác gì nhiệt liệt khen họ. Đừng giễu sự lầm lẫn, sự ngu muội, sự giận dữ của họ. ''Chị Marie, chị có rất nhiều chỗ đáng quý, chị có biết không?''.
Tôi biết rằng bất kỳ kẻ điên nào cũng kháng cự lại như vậy được và thiệt ra câu trả lời đó là câu trả lời đặc thù của hết thảy những đứa ngu. Rồi ông Eastman chỉ cho ông Adamson tất cả những đồ trang hoàng trong phòng, chính do ông chỉ bảo, sắp đặt. Bạn cứ yên lòng: Ông không hỏi mượn tiền người đó đâu.
Bạn hãy in sâu vào óc hình dung nhân vật có tài năng, trung tin và hữu ích mà bạn muốn trở nên rồi mỗi giờ trôi qua, sức tưởng tượng sẽ lần lần thay đổi bạn cho tới khi thành hẳn nhân vật đó. Ông đã thắng được hết những nỗi thất vọng, những lời phúng thích cay chua, làm việc 12 giờ tới 16 giờ một ngày, chủ nhật hay ngày lễ cũng vậy. Nhưng, này anh, chúng ta là khách trong một cuộc hội họp vui vẻ, tại sao muốn chứng minh rằng ông ấy lầm? Có phải làm như vậy mà người ta có thiện cảm với mình đâu? Sao không để ông ta giữ thể diện một chút? Ông ta không hỏi ý kiến của anh mà.
Ông ta khuyên tôi mang về bận thử một tuần nữa. Ông trưởng tòa vui lòng lắm, dắt họa sĩ đi coi bầy chó ông nuôi và những giải thưởng chúng đã chiếm được, nói chuyện rất lâu về dòng giống các con chó đó và sau cùng hỏi: - Ông có em trai nhỏ không? - Thưa, tôi có một cháu trai. Thấy đoàn đình công tự vệ không có việc làm, ông biểu họ găng bao tay và những trái cầu để họ tiêu khiển.