Dit Nhu

Trú mưa ở trường với cô chủ nhiệm

  • #1
  • #2
  • #3
  • Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Người ta, người ta lấy đấy chứ. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng.

    Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén. Ôi, thói quen của con người. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú.

    Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng. Nói thì hay mà làm thì rất dở. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo.

    Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.

    5 phút, 10 phút, 15 phút… Tôi cứ nghĩ miên man… Tôi làm độc giả cho tôi. Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực.

    Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Để trẻ con bớt dần phải khóc.

    Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí.

    Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Rồi đau và chấp nhận đau.

    Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Muối thì về biển còn nước thì lên mây.

    Nhưng dần trải qua những thái độ của họ tôi biết họ là những nguời tự làm chủ cuộc đời mình và họ vẫn thấy sống còn đầy ý nghĩa. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap