Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.
Nhưng không phải là tất cả. Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.
Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.
Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.
Trinh sát phán đoán: Người quen. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Nhưng mà tôi ươm mầm. Tôi không có bản lĩnh.
Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể.
Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới. Anh đang hạnh phúc.
Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Ông đã quên những lạc thú ấy.
Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.