Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Đây là một thử thách nữa. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.
Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Xuống nhà, ông nội vừa sang.
Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Những giọt nước mắt bằng gỗ. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.
Hôm nay chị bạn ra viện. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.
Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.
Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.
Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Phải vùng ra khỏi tình trạng này.
Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Xã hội loài người thì phải như thế. Người bảo đời là một bát sơri.