Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Mọi người vẫn thấy bình thường. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Đang định đứng lên đi ăn. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ.
Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao.
Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này.
Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này. Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy.
Không có thời gian để sửa chửa. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.
Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi.
Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.
Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.