Gió nóng thổi suốt từ sáng đến chiều, khiến cho đồ ăn và cả đến không khí đầy vị cát. Vậy mà ông không bao giờ tới nhà thờ và tự cho mình là một người vô đạo. Chắc bạn tự nhủ: "Anh chàng Carrnegie này muốn truyền bá đạo Cơ Đốc Khoa học đây".
Trong nhà thờ không có ai hết, trừ người đánh đờn. Ông thường bị những ý nghĩ này dày vò ông. Ta hấp dẫn cái gì giống ta chứ không hấp dẫn cái gì ta cần.
Chúng tôi nghèo, lúc nào cũng đeo nợ. Tôi làm đúng như vậy. Khi lần đầu thấy khoảng đất mới đã mua được, ông hết sức thất vọng.
Bà đau tim thiệt không? Thiệt. Tôi bắt đầu lo không khéo đến phải bán hay đóng cửa xưởng chữa xe hơi của tôi. Đó là qui tắc thứ nhất.
Có người nói: "Điều đó dễ lắm. Tôi lo lắng tới nỗi hoá đau, mất ăn, mất ngủ ba ngày ba đêm. Tôi cũng biết thiên hạ nhàm tai về câu ấy, vì nó ở đầu lưỡi mọi người và nhắc đến nó thì gần như vô duyên.
Phương pháp để giúp cho những người thắc mắc, lo lắng và cực trí có cơ hội thổ lộ tâm tình đã được áp dụng trong lớp Thần kinh học thực hành tại bệnh viện Boston. Một bác sĩ chuyên môn đã cho rằng bệnh anh bất trị. Tôi tự nghĩ: "Có lẽ mồ của ta đây".
Tôi còn giữ một bản của chữ kí đó của ông ta". Tôi ngồi đến nửa giờ, vừa sụt sùi cầu nguyện. Sau khi xét tôi kỹ rồi, xin ngài thành thực cho biết tôi có thành công trong nghề ấy được không?
Có lẽ khi ta nói, ta đã thấu triệt tính cách của những nỗi thắc mắc của ta hơn chăng? Đến nay chưa có ai có thể giải thích chu đáo hiện tượng tinh thần đó. Họ thấy họ lớn hơn ông Trời, vì muốn làm gì thì làm kia mà! Một mặt khác, họ thường muốn áp chế và trách móc mọi người nhưng nếu ai cũng đồng ý với họ luôn luôn, thì họ còn áp ché ai được nữa? Phương pháp đó có kết quả tốt và chưa bao giờ con bệnh của tôi tự tử hết". Nhưng ở đây người ta đã mở mắt giùm tôi và tôi nhận thấy bứt rứt, lo lắng là vô ích quá.
Còn những chỗ viết sai mẹo trong thơ tôi mà ông đã vạch ra, xin thú thật là tôi không nhận thấy, và không ngờ tôi lại viết sai nhiều đến thế. Riêng tôi, tôi thấy khó, khó ghê. Emerson nói: "Suốt ngày ta nghĩ sao thì ta cư xử vậy".
Bạn có biết người Mỹ nào bị tố cáo là giả dối, là "bịp đời", là "gần như là thằng sát nhân" không? Một người mà một tờ báo Mỹ vẽ ngồi trên đoạn đầu đài, lưỡi dao kề cổ, một người mà khi đi ngoài đường, bị công chúng chửi rủa? Bạn có biết người đó là ai không? Là cố Tổng thống George Washington vậy. Ông tuyên bố: "Bắt chước người khi không bao giờ đi xa được. Tôi có thể ở lì trong phòng này mà không lại hãng nữa.