Tôi trả lời rằng tôi vẫn cứ thành thật mà thôi. Ai mà không thích nghĩ rằng nền kinh tế quốc gia vững như bàn thạch, nhưng xem chừng cái bàn thạch ấy giờ đây cũng đang lung lay. Cứ như một giấc mơ! Tôi có một công việc mới, một chương trình mới và, ô là la, cả một cái tên mới.
John trả lời: Anh thấy đấy, có một tỉ người sống ở Trung Quốc, và sáng mai khi thức dậy đâu có người nào trong họ biết rằng tôi đã hụt cú chặn bóng đó! Nghĩ đến điều này tôi trở nên dứt khoát và mạnh mẽ hẳn. Dĩ nhiên trong một bữa tiệc thật đông đúc thì sẽ không ai trách nếu không thấy bạn quay trở lại.
9 giờ 10 phút, tôi buồn ngủ díu cả mắt. Trời ạ, nếu có một con ma vô hình lọt vào thao túng thị trường chứng khoán, ắt hẳn sẽ biến một kẻ vô gia cư hóa thành tỷ phú giàu cỡ Bill Gates chứ chẳng chơi. Andrew có hai ông bà nội và hai ông bà ngoại, anh rất thương kính ông bà và luôn gần gũi trò chuyện với họ từ thuở nhỏ.
Hai là, trước khi bắt đầu phải nghĩ mình sẽ nói gì. Tôi nghĩ cách hỏi này không có gì là sai cả. Tôi đã nói tốt hơn và thành công hơn trong suốt buổi tối hôm đó.
Nói chuyện với cấp dưới thì giữ thái độ như thế nào? Có nhất thiết là lúc nào cũng phải nói như quát thì mới thể hiện được cái uy của người lãnh đạo? Chắc chắn là không. Một nguyên tắc cơ bản khi nói chuyện với những thành viên trong gia quyến người mất là: Lựa lời mà nói. Và ông sẽ từ chối lời mời của tôi, chắc chắn như thế.
Ý của tôi không phải là bạn phải làm một diễn văn hoàn chỉnh trong đầu trước khi bước lên bục micro. Bởi trong một cuộc phỏng vấn thì không phải ai cũng có thể tự tin như vậy. Đừng lãng phí thời gian của người khác.
Mẫu chuyện nghe có vẻ buồn cười, nhưng nếu nhìn nhận một cách nghiêm túc thì vấn đề quả đáng lo ngại. Vấn đề là ở chỗ, nếu bạn không lắng nghe người ta nói thì người ta cũng đâu có nghe bạn nói. Kennedy chỉ nói duy nhất một câu.
Arthus Godfrey đã đồng ý với tôi về điều này. Bạn phải biết nhấn mạnh ưu điểm của món hàng sao cho thuyết phục. Có thể họ không giỏi hùng biện trước đám đông, hay không giỏi diễn thuyết trong một vài trường hợp, nhưng họ cũng có một trình độ ăn nói nhất định thì mới có thể đạt được một vị trí đáng kể.
Ông nói rằng ông chống bản án tử hình bởi những lý do chính đáng. Vị khách mời có óc khôi hài này đã lôi cuốn được tất cả mọi người. Lúc này tôi mới nghĩ trong đầu là nên nói cái gì tiếp theo.
Vấn đề ở đây chính là việc Andrew đã biết lắng nghe và học hỏi nhiều điều. Cậu lên chương trình được không Jim? Không sao, vẫn chạy tốt! Bạn không có tiền ư? Tôi sẽ nói miễn phí.