Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo.
Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn.
Tôi bảo vâng, nhiều nước mà anh. Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu.
Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Phải có mối quan hệ.
Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Mất cái giấc mơ đấy.
Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.
Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới.
Không có thời gian để sửa chửa. Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này.
Một cái gì đó kinh điển. Ôi, thói quen của con người. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.
Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy.