- Tôi đoán cậu nghĩ rằng đây chỉ là một câu chuyện vớ vẩn. Chỉ cần chặt bớt các nhánh cây nữa là xong rồi. - Đó là cả một gia tài khổng lồ.
một cây bốn lá may mắn đang dần nảy mầm. Và bạn có thể tìm được sự may mắn từ chính những bất hạnh, không may mắn của mình. - Bởi vì hồ của ta không có sự lưu thông.
Thần Gió - Chúa tể của Số phận và May mắn - từ đâu bắt đầu xuất hiện và bắt đâu vũ điệu cuồng phong lay động tất cả các tán lá cây rậm trong rừng. Ngay sau đó, những hạt giống nhỏ lấp lánh như bọc vàng từ trên không trung bắt đầu rơi tỏa xuống khắp nơi theo cơn gió. Ta đâu có làm gì cho anh.
Chỉ còn ba ngày nữa mà thôi. May mắn có thể mỉm cười với tất cả chúng ta nếu chúng ta làm một "điều gì đó". Jim không muốn tiếp tục kể thêm về chuyện mình nữa nên quay sang hỏi Max:
Những hạt cây này bỗng tan biến đi như những bông tuyết khi chúng chạm đất. Chàng nhớ lại lời dặn của người ông quá cố: Cuộc sống sẽ mang lại cho cháu những gì cháu đã cho đi. Đúng là dường như chàng sẽ không cần phải làm gì thêm nữa nên chàng có thể để việc này vào ngày mai.
Hãy bảo trọng và chúc anh may mắn. Trong đoạn kết đầy bất ngờ, Good Luck tạo ra một chu trình khép kín, mang lại sự khích lệ, những hướng dẫn cách thực hiện và thật trọn vẹn với một câu chuyện đầy cuốn hút. Và tôi cũng giúp đỡ và chia sẻ với rất nhiều người còn khó khăn trong cuộc sống.
Người hiệp sĩ chân chính không trông chờ vào sự may mắn, và không chỉ nghĩ đến mình. - Không thể nào như thế được! Thật không thể tin nổi! - Max nghẹn lời. Chàng vừa rửa kiếm vừa vui mừng nhìn dòng suối nhỏ đang chảy về.
Anh ta dự định sẽ tìm hỏi thêm một số người khác vào ngày hôm sau. - Còn anh có phải là Jim không? - Max nhìn thật lâu và hỏi với giọng ngạc nhiên không xiết. Vì anh cũng chẳng còn biết phải làm gì khác nữa nên Nott quyết định đi gặp nói chuyện với Ston - Mẹ của các loại đá.
Nott quyết định hôm nay anh sẽ đi tìm hỏi thêm những người khác. Một số đề nghị ta nên tổ chức một cuộc đấu kiếm dành cho tất cả các hiệp sĩ trong vương quốc. Không sót người nào cả, ở mỗi góc đường, ở mỗi quán xá, ở cột đèn giao thông, ở mỗi ngóc ngách của thành phố này.
- Đúng vậy, anh bạn thơ ấu của tôi. - Tôi không còn biết phải làm gì nữa. Mười lăm năm gần đây tôi đã phải cố gắng hết sức để có thể sống được qua ngày.