Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống.
Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn.
Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.
Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên. Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả.
Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Lại nói chuyện đi đá bóng.
Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần.
Hôm nay đi đâu? Không biết. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.
Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Căn nhà chắc sẽ trầm đi.