Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái.
Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Thế có phải đỡ cho cả hai không. Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn.
Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Thêm nữa, không có hứng thú. Thôi nhé, cất ngay đi.
Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Rao giảng cũng là chơi. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ.
Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Tôi yêu và thương bác tôi.
Hai chuyện này khác nhau. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương.
Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Tôi hơi chờ xem mẹ có ngã giá cao hơn không.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê.
Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.
Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.