Thiệt ra tôi cũng có lời trong một vài vụ, nhưng rút cục vẫn là thua thiệt. Phương pháp của họ không tin được. Trời làm mất mùa, tôi lo đói.
Nếu con ta bạc bẽo thì lỗi về ai? Có lẽ về ta. Giê Su nói: Thiên đường ở trong lòng ta". Bà Elizabeth Connley đã khổ sở mới tìm được chân lý ấy.
Hai năm trước tôi bán chiếc xe hơi để lo thuốc thang cho nhà tôi. Tôi quen một người ở Chicago có nhiều lẽ để phàn nàn về sự vô ơn của con riêng vợ. Họ dùng hai sợi dây cáp để đưa thùng xuống tàu.
Có phải tại một vài bắp thịt không quen vận động mà mệt chăng? Vô lý. Ba năm sau, bà ta phải bán lại những lô đất với số tiền bằng một phần mười giá mua. Tôi muốn nói: Ông già ấy đã có một lỗi lầm lớn chung cho cả nhân loại là quá tin ở lòng biết ơn của người khác.
Ngoài cái chết trên thánh giá của Đức Chúa Giê Su, cái chết nổi danh nhất trong lịch sử nhân loại là cái chết của Socrate. Bà thiệt là một tai nạn cho chính thân bà và cả gia đình vô phước đó nữa. Lúc ấy bà đã bị bệnh đau tim hơn một năm rồi.
Không bao giờ bà phàn nàn về sự bạc bẽo của con cái. Carrier, tôi gặp lời khuyên: "Hãy nhìn thẳng vào sự tai hại nhất" Và tôi tự hỏi: "Nếu ta không chịu hối lộ nó, mặc cho nó đưa tài liệu ra Biện lý cuộc thì sự tai hại nhất nếu có, sẽ đến mức nào? Tôi biết thế nào cũng được việc và quả nhiên người ta nhận liền.
Mà các bà nội trợ cũng vậy, các ông thú y cũng vậy, các bác thợ nề cũng vậy. Hơn nữa, lại có thì giờ để nghỉ ngơi và đi dạo phố. Dẹp hết giấy tờ trên bàn, chỉ để lại văn kiện liên quan tới công việc đương làm thôi.
Hôm đó mưa lạnh mà tôi thấy trời rất đẹp. Càng nghiên cứu về sự nghiệp những nhân vật tài ba, tôi càng tìm thấy những bằng chứng cho sự tin tưởng của tôi rằng phần đông những nhân vật này sở dĩ hơn người, là vì họ ra đời với một điểm bất lợi mà chính điểm bất lợi đó đã kích thích họ cố gắng một cách khác thường để đạt tới những mục đích cao cả. Vừa đây, tôi hỏi Paul Boynton, giám đốc phòng nhân viên của hãng đầu Socony: "Những người tới xin việc có lỗi lầm nào nhất? Chắc chắn ông biết rõ điều ấy, vì ông đã tiếp hơn 60.
Tôi phân vân như lạc hướng. Thử suy xét việc đó xem nào. Vậy thì phải làm sao? Phải tập phân tích theo ba giai đoạn căn bản sau đây:
Charlie Chaplin, Will Rogers, Mary Margeret Mc Bride, Gene Autry và cả triệu người khác đều phải học bài học tôi đương giảng trong chương này, phải học bằng kinh nghiệm và cũng đã phải trả giá rất đắt như tôi. Khi lớn lên tôi đi làm ăn ở xa, mỗi năm gần tới lễ Giáng Sinh tôi luôn luôn gởi về ba má tôi một tấm ngân phiếu và năn nỉ hai người ăn tiêu cho sung sướng một chút. Về sau, khi Franklin đã nổi danh khắp hoàn cầu, làm Đại sứ ở Pháp, ông còn nhớ rằng nỗi buồn vì mua hớ mạnh hơn nỗi vui được chiếc còi, và trước khi làm việc gì, ông cũng tự nhủ: "Coi chừng kẻo hớ như mua còi, nhé!".