Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel.
Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Nó cũng không thích tôi lắm. Muốn được tin tưởng một lúc.
Dù chỉ là một nhân vật. Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.
Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều.
Không trình bầy nữa. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử.
Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên.
Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Có đứa trẻ vừa mút kem vừa sán lại gần tò mò xem bà già bới rác. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi.
Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình.