Vốn sẳn tính nhút nhát và ít quan hệ, không hoạt động xã hội nhiều, đối với tôi, dường như điều đó lại càng trở nên khó khăn hơn. Một người lạ bước đến thật gần. Những con đường xưa hai bên giờ đã rợp mát bóng cây, thoáng mát hơn, sạch đẹp hơn.
hướng nghiệp là cách bạn chọn đôi dép vừa đôi chân và phù hợp với nơi bạn muốn bước tới. – Đoạn, ông mở phong thư ra . Có lẽ trong tất cả các dòng họ thì họ nhà Dơ là đông đảo nhất.
mà mãi đến sau này nghĩ lại tôi mới phì cười tự nhủ "Sao trông giống như đoạn đối thoại giữa cô bé quàng khăn đỏ và lão sói già trong truyện cổ tích thế?!". Năm mới rồi, con không muốn mẹ phải đau mắt nữa! Nhiệm vụ xem như hoàn thành, Chíp về phòng nằm ngủ, hồi hộp chờ kết quả.
Đừng để học đến năm ba rồi mới thấy thật sự không phù hợp và bỏ ngang (dzụ này hơi bị nhiều đó). Cũng may là nhà không có ai và tôi phát hiện ra sớm nếu không thì xấu hổ chết đi được. Tình yêu phải bắt đầu từ tớ vì tớ là cửa sổ của tâm hồn mà.
Không ăn không uống, hai ngày sau, chú voi già đáng thương trút hơi thở cuối cùng. Chuyện này không phải mới xảy ra lần đầu, mỗi lần như thế Chip rất buồn. Thật ra anh cũng rất yêu cô, anh luôn muốn cô mãi bên mình không xa rời, nhưng anh không muốn vì chuyện đó mà làm ảnh hưởng đến tương lai của cô, anh luôn tôn trọng những mơ ước và hoài bão của cô, cũng giống như cái cách mà anh đã đến với cô, từ một người anh trai.
- Người con gái biết quan tâm là người con gái luôn hỏi: "Anh còn tiền hok dzậy?!" Ghét hào hứng ra mặt: Con luôn cố gắng học thật giỏi, làm việc thật tốt nhưng đôi khi kết qua không hoàn hảo như ý muốn.
Và danh hiệu “già trước tuổi” được mọi người đặt cho Chíp là điều khó tránh khỏi. hướng nghiệp là cách bạn chọn đôi dép vừa đôi chân và phù hợp với nơi bạn muốn bước tới. Sự nỗ lực của Tsugitaro đã giúp anh tạo dựng một sự nghiệp huy hoàng.
(đừng cười, độc thoại trong đầu, không phải lảm nhảm ra miệng đâu ^^), gã thích cảm giác được đứng ở một góc khuất của cuộc sống để chiêm nghiệm sự bận rộn của cuộc đời. Thế đấy, có những điều quí giá mà ta nghĩ rằnng nó rất xa vời nhưng thật ra lại nằm ngay trước mắt mà đôi lúc ta phải đứng thật xa mới thấy nó thật gần biết bao. nên đơn giản hơn và tốt hơn.
Ghét sự lãng mạn nhưng lại luôn tìm kiếm nguồn cảm hứng từ nó. “Vy!” - giọng một người thanh niên phát ra. Mọi chuyện diễn ra hằng ngày như vậy đó, nó cứ như một cuộn film chiếu đi chiếu lại không sai một ly một tấc.
Tại căn nhà lá sát mé kênh Nước Đen của chị, thằng Cu Tèo vừa đứng ôm cây cột nhà xiêu vẹo, vừa khóc đòi mẹ, con Tí chị nó đứng bên cạnh dỗ dành “Nín đi Cu, mẹ sắp về rồi và sẽ có quà cho chị em mình mà”. nhẹ nhàng và thật dễ chịu. Ghét hào hứng ra mặt: