Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ.
Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.
Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy. (Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Tại sao mọi người lại ngủ được.
Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn.
Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.
Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Lần sau không thế nữa nhé.
Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.
Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ.
Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.