Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì.
Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Gặp ở rất nhiều nơi. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót.
Ốm ra đấy mà làm gì. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.
Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.
Chuông điện thoại reo. Một con lươn thì chính xác hơn. Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi.
Tiếp theo thì còn tùy. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.
Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.
Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.
Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Bạn dần biết cách đặt năng lượng của mình vào cái gì.
Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau.