Sam Levenson rất thành công nhờ biết chú trọng điều này. Nếu tôi có một hệ thống truyền thanh, hẳn tôi sẽ mời Nixon cộng tác. Nếu hấp dẫn mà không bổ ích thì sau khi tắt ti vi khán giả sẽ chẳng nhớ gì.
Và nhớ là, nói càng ít càng tốt. Tôi nghĩ rằng chỉ có Joe cha mới biết phần còn lại của câu chuyện. Đây là một đài phát thanh nhỏ nằm trên đại lộ thứ nhất ở Washington.
Bạn có hay sử dụng tranh ảnh minh họa cho bài nói của mình không? Nếu biết sử dụng đúng lúc thì chúng sẽ rất có ích. Tâm lý mà, ai lại không thích nói (thậm chí nói say sưa) về những điều mà mình quan tâm đến. Đừng quên ghi âm giọng nói của chính mình.
Đừng nghĩ rằng việc nêu ra một câu hỏi thông minh là đủ, còn phải lắng nghe câu trả lời của họ và sau đó biểu lộ thái độ lại ngay. Ở nhiều lĩnh vực khác, người ta cũng hay dùng hình thức này để hỗ trợ song song với việc nói. Nói chuyện với vợ của bạn mình mà giả định rằng Nếu tối nay chồng chị đi chơi với ai đó… thì quả là thiếu tế nhị! Giả định kiểu này có thể dẫn đến kết cục thảm hại là bạn sẽ nhận được cái tát trời giáng từ bà vợ, chưa kể sau đó tới lượt ông chồng tính chuyện phải quấy với bạn nữa.
Câu chuyện cười đến một cách tự nhiên và bất ngờ mới đem lại nhiều hứng thú. Cuộc đàm phán của Herb thành công! Thật không thể ngờ một cậu học trò mười ba tuổi lại có thể lập luận đến thế! Thầy Cohen vừa lau mồ hôi trán vừa gật đầu đồng ý quên đi mọi việc. Ông ta nói lại một lần nữa: Anh thật sự rất tuyệt vời, chàng trai ạ!
Có thể đây không phải là vấn đề chính đáng và cũng không nên khuyến khích. Colonel cho tôi làm việc trở lại nhưng tôi phải trả tiền những tấm kính vỡ. Marshalll đá sập cách cửa cái rầm, hộc tốc lao vào phòng thu với đôi chân trần, và quát lên với tôi vỏn vẹn chỉ có năm từ.
Và còn vô số việc cần thiết khác phải luyện tập… Tôi ra hiệu cho nhân viên phòng điều khiển chuẩn bị phát sóng chương trình, và nói vào micro trên bàn: Mở tín hiệu. Họ sẵn sàng chia sẻ sự nhiệt tình đó khi tiếp xúc với bất cứ ai.
Họ nghĩ tới gì, nói tới gì, đề cập ai, đều là những kinh nghiệm đa dạng được rút ra từ đời sống thường nhật. Tất cả những điều trên cho thấy rằng chúng ta đã đi qua một chặng đường dài đấu tranh tư tưởng. Hay khủng khiếp hơn là sẽ bị thu hồi giấy phép rồi dẹp luôn.
Anh ta nhào đến cái micro: Thưa quý vị, trước khi quý vị ra về… Xin một tràng vỗ tay cho… anh bạn tốt của tôi: Larry King! Chúng tôi chuyển sang đề tài về nỗi sợ hãi. Bạn biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được cái gì khi tôi đang nói.
Ban nãy tôi đã quá căng thẳng, mà không hiểu sao cái miệng của tôi khô như bông vậy… Cho nên… Cho nên ông giám đốc vừa mới đá sập cánh cửa cái rầm và quát rằng: Đây là nghề phát thanh. Bạn phải nhận biết rõ ràng rằng lúc nào thì cần dừng lại, khi nào thì nên tiếp tục. Đừng nói những gì không thích hợp hay những gì thừa thãi.